11/9/2001 và khoảnh khắc thay đổi nước Mỹ mãi mãi
Sáng 11/9/2001, người dân New York đến công sở như mọi ngày. Cách đó 530 km, 19 kẻ sắp thực hiện phi vụ cuối cùng trong đời khiến nước Mỹ mãi mãi thay đổi.
21:00 11/09/2017
La’Damien Smith, 25 tuổi, vẫn nhớ như in những gì xảy ra vào một ngày tháng 9 năm 2001. Hôm đó, cậu là một trong 16 học sinh lớp CE1, trường Tiểu học Emma E. Booker, bang Florida, có vinh dự đón Tổng thống George W. Bush.
“Tôi ngước lên, thấy một người đàn ông tiến lại và thì thầm vào tai tổng thống điều gì đó. Mặt ông đột nhiên biến sắc. Lúc đó tôi tự hỏi liệu chuyện gì khủng khiếp đã xảy ra”.
Hình ảnh mà Smith ghim sâu vào tâm trí cũng là khoảnh khắc lịch sử mà truyền hình ghi lại được. Đó là vẻ hoảng hốt và sững sờ trên gương mặt Tổng thống George W. Bush khi Chánh văn phòng Nhà Trắng Andrew Card thông báo với ông về sự kiện xảy ra cách đó 1.200 km, sự kiện làm thay đổi nước Mỹ mãi mãi.
Những giây phút kinh hoàng tại Mỹ ngày 11/9/2001 Tiếng la thất thanh “Ôi lạy Chúa tôi” từ những người nhìn thấy cảnh chiếc máy bay khủng bố lao vào tòa tháp đôi ở New York 16 năm trước sẽ mãi mãi là nỗi ám ảnh của nhân loại.
Chuyện gì đang xảy ra?
New York, thứ ba, ngày 11 tháng 9, năm 2001…
Mùa hè dần biến mất khỏi đô thị lớn nhất nước Mỹ, nơi sinh sống và làm việc của hàng triệu con người từ khắp nơi trên thế giới. Thời tiết đủ đẹp để khiến nhiều người xao nhãng khỏi công việc thường ngày.
Không nằm trong số đó, Lucio Caputo luôn là người đúng giờ. Văn phòng của anh nằm trên tầng 78 của tòa tháp phía bắc thuộc tổ hợp Trung tâm Thương mại Thế giới (World Trade Center).
Đúng 8h46, một tiếng nổ chói tai vang lên, chiếc máy bay mang số hiệu 11 của American Airlines đâm vào tầng 93 đến 99 của toà tháp phía Bắc. Caputo cho biết khi vụ việc xảy ra, anh đang ở trong văn phòng.
Tòa tháp lắc lư, còi báo động vang lên ầm ĩ, đèn tắt. Mọi người ra khỏi văn phòng xem chuyện gì xảy ra. Tiếng khóc và tiếng la hét ở khắp mọi nơi.
“Sau khi trở lại văn phòng, tôi lấy một số thứ cần thiết như đèn pin, điện thoại, khăn và chai nước rồi chạy về phía cầu thang.”
Người đàn ông này cho hay, trên đường chạy, một người bạn đã gọi điện và báo chuyện máy bay đâm vào tòa tháp nơi anh làm việc. “Khi chạy xuống tầng 50, tôi gặp rất nhiều người đến từ các tầng khác nhau. Những người đi xuống từ tầng phía trên bị thương rất nặng”, Caputo chia sẻ.
Sau đó 17 phút, phi cơ mang số hiệu 175 của hãng hàng không United Airlines đâm vào tầng 75 đến 85 của tòa tháp phía Nam.
Anh Caputo, cùng hàng nghìn người có mặt trong tòa tháp vào thời điểm đó, đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ càng không thể biết rằng trong 102 phút sau đó, hơn 2.900 người mất mạng và tòa tháp dưới chân họ, biểu tượng của thành phố New York, sụp đổ hoàn toàn.
Hàng nghìn cuộc gọi và email được gửi đi trong những phút cuối cùng của tòa tháp lịch sử. Những người mãi mãi không trở về đã nhắn nhủ lời yêu thương và dặn dò gia đình lo lắng hậu sự, trong nước mắt, trong tuyệt vọng và trong cú sốc kinh hoàng khi không hiểu chuyện gì xảy ra với thành phố của mình.
Chẳng ai biết họ đã chết như thế nào, bị bỏng, ngạt khói, nhảy khỏi tòa nhà trong vô vọng như người đàn ông “Falling man” trong bức ảnh nổi tiếng, hay đơn giản chỉ ngồi chờ tòa tháp khổng lồ sụp đổ ngay dưới chân mình…
Mùi xăng máy bay, sức nóng và khói bụi từ đám cháy kinh khủng đến mức khoảng 200 người đã chọn cách nhảy khỏi toà nhà tự tử để thoát khỏi chúng.
Những ký ức về ngày 11/9/2001 luôn là nỗi đau cùng sự ám ảnh về cơn mưa đất đá và khói bụi khi hai tòa tháp sụp đổ, về khuôn mặt thẫn thờ của hàng trăm người dân thành phố New York đi trong vô vọng, mang theo hình ảnh của người thân đang mất tích.
Chỉ trong tích tắc, hàng nghìn người biến thành nạn nhân của một trong những vụ khủng bố tồi tệ nhất trong lịch sử Mỹ.
Tấm vé lên thiên đường
Trước đó vài giờ đồng hồ.
Tại Portland, cách New York hơn 530 km.
Tờ mờ sáng tại phòng số 233 thuộc khách sạn Comfort Inn, Mohamed Atta chậm rãi cạo râu và những chỗ tóc bờm xờm. Ra khỏi phòng tắm, Atta cầu nguyện với Abdul Aziz al-Omari. Hai người đàn ông cẩn thận soát lại từng mẩu giấy, đặt tay lên tấm vé máy bay rồi đọc kinh Koran.
Xức nước hoa nhẹ, mặc chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh nước biển thẫm, quần âu đen, thắt lưng gọn gàng, buộc thật chặt dây giày và không quên nhắc nhở al-Omari làm điều tương tự, Atta lên đường.
Hắn biết đây là ngày cuối mình nhìn thấy ánh mặt trời.
5h45: Atta qua cổng an ninh sân bay Portland, bay một chuyến ngắn để tới sân bay quốc tế Logan, Boston. Tại đây, hắn lên khoang thương gia của chuyến bay định mệnh mang số hiệu 11 của hãng hàng không American Airlines, đích đến là Los Angeles.
7h59: Chiếc Boeing 767 cất cánh muộn 14 phút so với dự định. Ít phút sau, Atta ra hiệu cho al-Omari cùng 3 tên khác rồi rút dao đâm các hành khách. Sau đó, chúng tiến vào buồng lái và làm chủ chiếc máy bay.
8h24: Từ buồng lái, Atta biết tình hình bên ngoài bắt đầu trở nên hỗn loạn. “Chúng tôi có vài chiếc máy bay. Xin hãy yên lặng, quý vị sẽ được an toàn. Chúng ta đang trở lại sân bay”, Atta nói qua bộ đàm với hành khách, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra mình vừa phát liên lạc với trạm kiểm soát không lưu.
Đã luyện tập lái máy bay trong 2 năm, Atta tự tin chuyển hướng phi cơ đến New York.
Người đàn ông Ai Cập sắp hoàn thành tâm nguyện. Sống lặng lẽ và thậm chí có thể khóc khi thấy một con côn trùng bị giết, Atta tìm ra chân lý cuộc đời từ sau chuyến đi Syria.
Hoài bão trở thành kiến trúc sư đã bị chôn vùi từ lâu, giờ Atta chỉ còn sống và chết cho chân lý mình theo đuổi. Hắn tin 18 người anh em khác trên cả 4 chiếc máy bay cũng vậy.
8h46: Nhằm thẳng Tháp Bắc của Trung tâm Thương mại Thế giới, Atta lao máy bay vào. Hắn hét lên “Allahu Akbar” trước khi giao mình cho Thượng đế.
New York lập tức được đặt trong tình trạng báo động. Giới chức ra lệnh phong tỏa tất cả các đường hầm và cầu trong phạm vi toàn thành phố. Mọi chuyến bay ngang qua hoặc tới New York đều bị cấm, hủy hoặc đổi đường bay.
Lần đầu tiên trong lịch sử, Cơ quan Hàng không Hoa Kỳ (FAA) ra lệnh đóng cửa tất cả các phi trường trên nước Mỹ. Những chuyến bay đang thực hiện hành trình đều phải hạ cánh khẩn cấp. Cơ quan an ninh tổ chức sơ tán tại nhiều khu vực quan trọng như Nhà Trắng, Tòa nhà Quốc hội, Trụ sở Liên Hợp Quốc…
Giống hàng nghìn phần tử Hồi giáo cực đoan khác, Atta cùng 18 đồng bonnj của hắn trải qua những chương trình huấn luyện chuyên nghiệp nhằm chống lại phương Tây. Trong mắt chúng, Mỹ là “cái gai”, là kẻ thù số một cần bị tiêu diệt càng sớm càng tốt, dẫu phải hy sinh cả tính mạng.
Vụ khủng bố 11/9 là vết sẹo mãi mãi thay đổi nước Mỹ và cả thế giới. Trong tích tắc, gần 3.000 người cùng 19 kẻ khủng bố tàn ác thiệt mạng. 16 năm sau ngày ấy, hơn 1.000 người vẫn chưa được xác định danh tính, nước Mỹ vẫn loay hoay trong cuộc chiến chống khủng bố do chính mình khởi xướng.
Nguồn: Tintucmy
Triều Tiên dọa khiến Mỹ phải 'trả giá thích đáng'
Triều Tiên cảnh báo Mỹ sẽ phải lĩnh hậu quả cho việc thúc giục Liên Hợp Quốc tăng trừng phạt với Bình Nhưỡng.