Ca sĩ trẻ ở Little Saigon phải vừa đi làm, vừa đi hát
Ở Little Saigon, gần như ca sĩ nào cũng có công việc khác ngoài ca hát. Người thì làm chủ, người thì làm nhân viên, nhưng nói chung tất cả đều phải đi làm, đặc biệt là với các ca sĩ trẻ. Tại sao vậy? Vì đi hát không đủ sống hay vì lý do nào khác?
03:30 09/04/2018
Ca sĩ trẻ ở Little Saigon khác ca sĩ ở Việt Nam như thế nào?
Ở Việt Nam, một ca sĩ, dù đã là “sao” hay chưa “sao” cũng đều có một ê kíp hùng hậu hỗ trợ. Nào là bầu show, chuyên lo về việc tìm show hát, thương lượng mức cát xê, “đối ngoại” như quan hệ với báo, đài, các nơi tổ chức; nào là người trang điểm, stylist chuyên lo về trang phục, người chụp ảnh.
Rồi bản thân người ca sĩ hằng ngày phải luyện thanh, tập vũ đạo, tập gym. Tất cả những công việc này tốn nhiều người thời gian và tiền bạc. Đầu tư vào ca hát cũng giống như đầu tư vào kinh doanh, bỏ tiền ra trước, nếu ca sĩ thành “sao,” sẽ hốt tiền lại. Còn nếu không thành “sao,” coi như đầu tư thất bại.
Nhưng ở Mỹ, chuyện đi hát của các ca sĩ trẻ gian nan hơn nhiều và tất cả đều “tự thân vận động.” Rất hiếm ca sĩ ở đây có bầu show riêng, lại càng không có chuyện mỗi khi ca sĩ đi ăn, shopping, ra sân bay đi đâu đó, đều có phóng viên theo chụp hình đưa lên báo. Lại càng không có chuyện ca sĩ lúc nào cũng trong những bộ cánh thật đẹp, giày cao gót, mỗi khi đi đâu là có tài xế đưa đón, một bước ra đường là người hâm mộ vây xung quanh chụp hình như tài tử Hollywood.
Một số ca sĩ Việt đang sinh sống tại Hoa Kỳ, dù nổi tiếng hay chưa nổi tiếng, phần lớn đều có công việc làm chính, có thể họ là chủ của một nhà hàng, quán cà phê, tiệm mỹ phẩm, tiệm tóc, tiệm nail… hay là nhân viên của một công ty nào đó. Nghĩa là họ vừa phải chăm sóc việc kinh doanh riêng, hay làm công việc của nhân viên và còn phải tự mình phát triển chuyện ca hát của mình.
Để có show hát, các ca sĩ, đặc biệt là các ca sĩ trẻ phải giới thiệu mình với các nơi tổ chức show, phải làm sao để các nhà tổ chức không quên mình. Cộng đồng tại Mỹ thì nhỏ, show ca nhạc chuyên nghiệp không có nhiều mà ca sĩ trẻ thì lại đông, nếu không có tài năng nổi bật, rất khó để các nhà tổ chức hay khán giả nhớ đến mình.
Rồi ngay cả khi được mời đi hát, để xuất hiện hoàn hảo trên sân khấu, các ca sĩ phải có thời gian luyện thanh, tập hát, tập với ban nhạc, vũ đạo, rồi còn phải lo về stylist, trang phục, trang điểm. Trong khi đó, các ca sĩ không thể lơ là công việc riêng của mình bởi đó là thu nhập chính, là nguồn nuôi sống bản thân, gia đình để yên tâm theo đuổi đam mê ca hát.
Phải kinh doanh, đi làm mới đủ lo cho bản thân và gia đình
Ca sĩ Leyna Thanh Nga là chủ một tiệm nail, ca sĩ Brian Lee là chủ tiệm cắt tóc nam “i Barber,” ca sĩ Ngô Khải Anh là xướng ngôn viên của đài Việt Phố TV, ca sĩ Quang Ngọc chuyên bán máy cà thẻ… Những ca sĩ trẻ này mặc dù tuần nào cũng có show hát, đi diễn ở các tiểu bang khác, rồi Canada, Châu Âu, nhưng vẫn phải có công việc khác để nuôi bản thân mình, gia đình và để yên tâm đi ca hát.
Leyna Thanh Nga chia sẻ: “Thực sự là em rất bận, từ việc kinh doanh cho đến gia đình và chuyện ca hát. Ai đã từng làm chủ tiệm nail thì sẽ hiểu được người chủ tiệm bận rộn và vất vả như thế nào. Trừ những ngày đi show ở các tiểu bang khác, ngày nào em cũng có mặt ở tiệm từ lúc mở cửa cho đến đóng cửa. Tiệm đóng cửa thì về nhà lo cho con. Khi con ngủ thì em phải chạy đến trông coi nhà hàng của gia đình.”
Ca sĩ Brian Lee cũng rất bận rộn với việc kinh doanh nên thời gian gần đây anh không còn đi hát nhiều như trước.
Brian Lee nói: “Mặc dù cũng muốn xuất hiện nhiều trên các sân khấu nhưng thời gian gần đây, tôi đi hát có chọn lọc chứ không phải ai mời cũng nhận lời vì thực sự là công việc riêng không cho phép. ‘i Barber’ của tôi may mắn có lượng khách hàng ổn định, trung thành nhưng tôi muốn phát triển hơn nữa.”
So với Leyna Thanh Nga và Brian Lee, công việc xướng ngôn viên của ca sĩ Ngô Khả Anh đỡ bận rộn hơn. “Chỉ đọc tin trên ti vi nên so với các anh chị làm kinh doanh, việc của Khải Anh nhẹ nhàng hơn. Khải Anh rất đam mê ca hát và xem ca hát là một nghề nên luôn đầu tư thời gian, công sức rất nhiều,” Khải Anh cho biết. Chàng ca sĩ “hot boy” này từng là ca sĩ của trung tâm Asia, đã ra mắt ba album và còn là gương mặt quen thuộc trên đài 57.10 của Việt Phố TV.
Sang Mỹ định cư năm 2015, tên tuổi ca sĩ Quang Ngọc có lẽ chưa được nhiều người Việt tại Mỹ biết đến, nhưng Quang Ngọc khá nổi tiếng trong giới “ca sĩ hát phòng trà” ở trong nước trước đây. Ca sĩ hát phòng trà là những ca sĩ hát hay, giọng đẹp, bởi phòng trà không chấp nhận ca sĩ hát “nhép.”
“Thời gian đầu sống ở Mỹ, tôi ‘sốc’ lắm, ‘sốc’ đủ thứ nhưng dần dần rồi cũng lấy được thăng bằng. Ca sĩ nào cũng phải đi làm để kiếm tiền lo cho mình và gia đình, bởi các show diễn chỉ có vào cuối tuần, nếu chỉ trông chờ vào đó, không thể sống được. Cũng may công việc bán máy cà thẻ của tôi có thể chủ động giờ giấc nên vẫn có thời gian đầu tư cho ca hát một cách nghiêm túc,” Quang Ngọc nói.
Hỏi có cảm thấy gì đó bất công trong chuyện đi hát, tìm show hay cát xê cho ca sĩ trẻ hay không, ca sĩ Ngô Khải Anh nói: “Nếu đã xem ca hát là một nghề thì không có gì là bất công cả. Nghề nào cũng vậy thôi, khi mới bắt đầu bao giờ cũng có khó khăn và mình phải nỗ lực thật nhiều để khẳng định mình. Dĩ nhiên cũng không thể đòi hỏi có thu nhập cao khi mới khởi đầu, nhưng dần dần khi mình làm tốt công việc hơn, lương của mình sẽ tốt hơn. Trước đây Khải Anh cũng vậy thôi.”
Còn Quang Ngọc cho biết, anh không cảm thấy điều gì bất công với bản thân mình vì các bầu show và đồng nghiệp biết anh như thế nào, nhưng nghĩ về phía khán giả, anh cảm thấy hình như khán giả đang bị bối rối với các chương trình ca nhạc kiểu mạnh ai nấy tổ chức như hiện nay.
Anh nói: “Ai có thể đứng ra tổ chức show, ai cũng có thể trở thành ca sĩ, mà nhiều người hát, nói thật như tra tấn khán giả. Quang Ngọc chỉ mong làm sao các show ca nhạc được tổ chức chuyên nghiệp hơn, chọn lọc ca sĩ hơn, mang đến cho khán giả món ăn tinh thần giá trị hơn.”
Little Saigon: Cảnh sát bao vây một tiệm sửa xe gần Phước Lộc Thọ
Một tiệm sửa xe ở gần Phước Lộc Thọ bị cảnh sát bao vây, chưa biết vì lý do gì, vào khoảng 12 giờ trưa Thứ Sáu, 6 Tháng Tư.