Chuyện tình đẹp như trong tiểu thuyết, thật hạnh phúc dù muộn màng
Một ngày trôi qua nhanh, vừa nhìn thấy bình minh ló dạng thì chút xíu hoàng hôn đã phủ kín bầu trời, và rồi màn đêm sầm sập tới.
20:30 23/01/2021
Chị ngồi bên giường nắm chặt tay chồng không rời, bằng linh tính chị biết ông sẽ ra đi trong đêm nay.
Ông bệnh đã mấy tháng rồi, cái loại bệnh già như ngọn đèn leo lét, nhờ chị chăm sóc chu đáo, ngày đêm túc trực bên giường nên trông ông vẫn còn đẹp lão. Ông âu yếm nhìn đăm đắm vào khuôn mặt phúc hậu, duyên dáng của chị. Tay đan vào nhau, họ đã cùng thức cả tuần nay, cùng hồi tưởng cuộc sống vợ chồng hạnh phúc 15 năm trôi qua như một giấc mơ.
Ông nhớ lần đầu gặp chị tại nhà người bạn 15 năm trước. Khi ấy chị 50 đã goá chồng hơn một chục năm, còn ông 70 cũng goá vợ được 10 năm rồi. Vẻ lam lũ, cực nhọc không hề xóa đi những nét đẹp mặn mà của chị và giọng nói dịu dàng, chân tình nghe một lần là nhớ mãi. Khi chị khuất sau cánh cổng bạn ông bùi ngùi nói:
– Tội nghiệp cô ấy lắm, đồng hương em đấy, trước là giáo viên dạy văn, chồng mất sớm phải làm đủ nghề để kiếm sống nuôi con. Ai cũng quý cô ấy vì cô ấy sống tử tế biết điều.
Bỗng dưng ông cảm thấy chạnh lòng.
Khổ thân cho chị! suốt đời chỉ biết sách vở, sau khi chồng mất, người ta giới thiệu chị vào một cơ quan trong miền nam này, hơn 10 năm công tác, chị cũng không dành dụm được gì, đồng lương ít ỏi chỉ vừa đủ trang trải cuộc sống cho chị và 2 con đến trường.
Đến khi gặp ông, con gái lớn của chị sắp vào đại học, con gái nhỏ học lớp 11, nhà mà cơ quan cấp sắp bị nhà nước giải tỏa. Cùng đường, buổi tối chị tráng bánh cuốn ngồi trước cửa cơ quan bán, để có tiền đi thuê nhà trọ.
Khi ra đường mưu sinh chị cũng không biết là chỗ chị ngồi bán tuy miễn phí nhưng rất ít người qua lại. Lâu thật là lâu mới có người ghé mua là chị mừng rỡ, ân cần gói bánh rồi đưa bằng cả hai tay cho họ.
Nhìn chị tỉ mẩn vuốt từng tờ bạc lẻ rồi đếm đi, đếm lại mà tim ông nhói đau. Bao giờ ông cũng chờ đến khuya rồi ghé mua ủng hộ hết rổ bánh ế cho chị. Sau một tháng mắt chị trở nên thâm quầng, nước da cũng xanh hơn vì vất vả quá mà tiền lời chẳng được bao nhiêu.
Đúng lúc ấy ông ngỏ lời với chị. Ông chỉ nói đơn giản thế này mà chị đồng ý.
– Hãy để tôi cùng chung tay với em lo cho tương lai của bọn trẻ con.
Khi về nhà tâm sự với hai đứa con gái chúng nó nhảy ngược lên. Đứa lớn dằn hắt
– Mẹ già rồi còn đi lấy chồng làm gì, mẹ muốn bọn bạn con nó cười con à!.
Mặc kệ cho chị hết lời phân tích hơn thiệt nó vẫn vùng vằng.
– Coi như là chúng con bán mẹ cho bác ấy để lấy tiền ăn học.
Bên gia đình ông thì tình hình còn gay cấn hơn nhiều. Đứa con gái đầu đòi họp gia đình, xỉ vả ông, già mà chưa trót đời và còn tìm đến tận cơ quan chị để lăng nhục chị. “thấy bố tôi có tiền nên tìm mọi cách quyến rũ”. Cực chẳng đã ông phải rao bán căn nhà rất có giá trị của mình, chia làm 4 phần bằng nhau, 3 phần cho 3 đứa con, phần còn lại ông mua một căn nhà ở tít sâu trong hẻm sau khi đã làm sổ tiết kiệm. Ông nói với chị.
– Vợ chồng mình sống bằng lương hưu là đủ, tiền lãi mình để dành cho hai đứa bé học đại học.
Ngày cưới ông tổ chức gọn nhẹ, ấm cúng, giành tất cả sự trân trọng và yêu thương cho chị. Ai cũng khen hai vợ chồng rất đẹp đôi.
Khi nhận lời lấy ông là lúc chị đã sức cùng, lực kiệt rồi. Vừa mới cưới được hơn tháng thì chị bị tông xe máy chấn thương phần đầu phải nằm một chỗ gần 3 tháng. Ngày ngày ông vụng về nấu cơm, sắc thuốc mang đến tận giường rồi đút cho chị ăn từng muỗng. Chính những ngày đó tình yêu như cái mầm cây nứt ra rồi lớn dần trong lòng chị. Với chị ông như một người cha, người anh, người bạn, người thương. Còn ông thì bao nhiêu năm sống với người vợ do tổ chức mai mối khô khan, lạnh lùng, mở mồm ra là nói chỉ thị, nghị quyết giờ ông mới cảm nhận được thế nào là một cuộc hôn nhân hạnh phúc thực sự với người mình yêu. Chị rất đảm đang, vén khéo, chăm sóc ông cực kỳ chu đáo, tận tình. Lấy nhau được nửa năm chị lên được mấy kí, đỏ da, thắm thịt, xinh đẹp ngời ngời, còn ông thì như được cải lão hoàn đồng, những chứng bệnh cũ dần dần biến mất.
Chị nhớ trước ngày cưới, chị và bạn đi xem bói ông thầy đã phán rằng:
“Số cô lận đận lắm, lấy hai đời chồng mà ở với ông nào cũng chỉ được 7 năm”
Chị giật mình thon thót vì đúng là chồng đầu của chị bị bệnh mất sau 7 năm cưới nhau. Sau khi lấy ông chị cứ đếm từng năm một. Sau hết 4 năm đầu, con gái lớn ra trường rồi đi làm, sau 1 năm nữa đến lượt con gái út, rồi ông và chị cùng đứng ra gả chồng cho hai đứa. Ngày chúng nó dắt con về kêu các con chào ông bà ngoại đi, chị vui trào nước mắt. Làm mẹ rồi nên mới hiểu được lòng mẹ. Chúng vẫn thủ thỉ:
– Chúng con rất ngưỡng mộ mẹ và bác và chỉ mong sao sống hạnh phúc được như hai người.
Ông trời thương tình đã cho ông sống với chị được 15 năm. 15 năm trong ngôi nhà nhỏ lúc nào cũng rộn rã tiếng cười vui, tiếng chị đọc truyện, đọc thơ cho ông nghe. Tháng trước thấy sức khỏe mình kém đi nhiều ông đã gọi người rao bán căn nhà, tiền ông để ở ngân hàng và xin họ ở thêm một tháng. Ông sang tên toàn bộ sổ tiết kiệm cho chị và dặn dò sau khi ông mất hãy lên Sài Gòn mua căn hộ nhỏ ở cùng chung cư với các con cho có người hủ hỉ chứ đừng ở chung mà làm phiền con cháu.
Âu yếm nhìn vợ ông đề nghị
– Mình đọc cho tôi vài bài thơ nữa nhé!
Chị nghẹn ngào đọc mấy dòng thơ ông thích:
Cuộc đời ơi
Một khi tôi chết rồi
Thì trong cõi vắng lặng của người
Chỉ một lời để lại
Tôi đã từng yêu
Đọc xong thì thấy tay ông trượt khỏi tay chị. Ông đi rồi. Trên môi còn vương vấn nụ cười mãn nguyện.
Theo : Chu Thị Hồng Hạnh
Ngɦiêп cứᴜ kɦoα ɦọc: Đàп ôпg - càпg làм SẾP ɫo, càпg kɦôпg cɦᴜпg ɫɦᴜỷ
Tɦeo мộɫ пgɦiêп cứᴜ cɦo ɫɦấy, пɦữпg пgười ᵭàп ôпg càпg ɫɦàпɦ ᵭạɫ càпg мᴜốп cɦứпg мiпɦ sức мạпɦ củα мìпɦ ɓằпg cácɦ cɦiпɦ ρɦục пɦiềᴜ cô gái kɦác пɦαᴜ.