Có visa nhưng em không muốn đi Mỹ nữa

Chỉ còn vài tuần nữa là vợ chồng con sang định cư tại Mỹ. Em con bảo lãnh, từ ngày nạp hồ sơ cho đến ngày đi, mất gần 15 năm. Thời gian đầu con không suy nghĩ gì cả đến chuyến đi, bởi lẽ nó vời vợi quá.

22:00 14/03/2019

Chờ lâu quá con đã kết hôn, dù biết rằng việc kết hôn cũng ảnh hưởng ít nhiều đến hồ sơ bảo lãnh. Những năm đầu thì sợ ảnh hưởng thêm đến việc bảo lãnh nên kiêng cử để không có con. Những năm sau, khi sự chờ đợi quá mõi mòn, và muốn có con thì lại không còn cơ hội để có.

15 năm qua, khi thất bại thì con muốn đi cho rồi, khi thành công thì lại không muốn ra đi. Tuy nhiên dù muốn đi hay không muốn đi cũng chỉ là ý của mình, nó đâu có thay đổi gì đến chuyện Tòa Lãnh Sự gật đầu hay không.

Chỉ tội cho em và mẹ, ngày đêm trông ngóng, Mới năm ngoái, khi Lãnh Sự gọi phỏng vấn, không biết ma đưa lối quỷ đưa đường thế nào mà những câu trả lời của con bị Lãnh Sự từ chối hồ sơ. Tụi con đau buồn một nhưng mẹ và em con đau buồn hai. Con có thưa với mẹ đừng buồn vì vợ chồng con cũng ổn khi ở VN, vả lại hai vợ chồng đâu có con cái gì, đi là cho tương lai của con trẻ, chứ hai vợ chồng gần 40, đi hay ở cũng thế thôi. Nhưng lời trấn an đó như nước chảy qua cầu.

Mẹ và em con vẫn tận nhân lực trong việc tranh đấu cho con đi. Em con đã tìm gặp luật sư và tốn rất nhiều tiền để có kết quả ngày nay. Khi báo tin, em con đã khóc trong điện thoại. Nhưng khốn nỗi, lòng con lại phẳng lặng. Có lẽ sự chờ đợi nó bào mòn tâm thái con. Con không muốn thay đổi nữa. Một năm sau ngày bị từ chối, con nghĩ mình sẽ không bao giờ có cơ hội được đi, nên con đã gom góp tiền mua một mảnh đất ở cách Đà Lạt 70 cây số. Con muốn vợ chồng lên đó sống, xa lánh chốn náo nhiệt của Saigon. Con muốn xây một căn nhà nhỏ, tự trồng rau nuôi gia súc, sống bình an trong những ngày còn lại của đời người, nay con đã 40 tuổi.

Con đã quyết chí như thế, nên khi có giấy tờ đồng ý của Tòa Lãnh Sự gửi về, lòng con dửng dưng, nguội lạnh. Con mua vé đi chỉ 1 tháng và sẽ về Việt Nam lại, sẽ lập nghiệp ở đây luôn. Mẹ và em con buồn lắm! Gia đình đã chuẩn bị hết cho vợ chồng con, kể cả việc làm và nơi ăn chốn ở. Chung quanh ai nghe chuyện cũng chửi con ngu, đã từ chối điều mà hàng triệu người không chỉ ở VN mà cả trên toàn thế giới mơ ước. Con chẳng biết nữa, mình đúng hay sai. Ở lại có phải là một quyết định sáng suốt không? Con nghe nói bên Mỹ đã bỏ Obama care mà vợ con thì bệnh đủ thứ trong người. Con chọn vùng núi rừng để sống vì muốn vợ con hít thở không khí trong lành.

Trung Thành

*Góp ý của độc giả:

-GUEST:

Đọc thư của anh thấy trong lòng anh rất phân vân nên đi hay ở. Thưa anh cuộc sống vợ chồng anh luôn vui hay sướng khổ anh và cô nhà là người chịu trách nhiệm trực tiếp cha mẹ hay anh em cũng chỉ là giai đoạn nhất là đời sông bên này chỉ có thể nay mai thăm hỏi nhau là tốt lắm Không nghe anh nói đến ý của cô nhà…Nếu anh cảm thấy chưa dưt khoát vẫn còn vấn vương thì rất dễ anh ạ.. đi thì khó chứ về thì dễ, anh và cô nhà cứ theo giấy tờ qua đây coi như du lịch vài tháng tai nghe mắt thấy cuộc sống như thế nào rồi quyết định cùng nhau cũng không muộn phài không?

-NB:

Trong cuộc sống mọi người, sự chờ đợi luôn luôn làm cho chúng ta mất kiên nhẫn. Cảm giác háo hức, mong muốn có được điều gì đó sẽ vơi bớt đi, ta thường có suy nghĩ lại, băn khoăn nghĩ mình còn cần không, điều đó có tốt cho mình không?

Vấn đề làm em trăn trở liên quan đến việc em được gia đình bảo lãnh. Đây là việc rất quan trọng có ảnh hưởng rất lớn với người trong cuộc. Ra đi cũng đồng nghĩa vợ chồng em chấp nhận một cuộc sống gần như khác biệt với cuộc sống quen thuộc cũ, phải mạnh mẽ tự lực đi học đi làm để từng bước thích nghi với nếp sống mới, nếp suy nghĩ mới. Thật khó để nói nên hay không nên vì còn tùy thuộc từng trường hợp cụ thể. Có người thấy tốt vì thấy mình có cơ hội học hỏi những điều mới mẻ ở một xứ sở văn minh, phát triển. Có người thất chí vì thấy quá khó khăn để tồn tại, họ không thành công để có cuộc sống mong muốn.

Thời gian mười lăm năm chờ đợi quá dài, bào mòn tâm thái em. Em đã có một cuộc sống chậm chạp, không dám sống hết mình, kết hôn trễ, không dám có con. Tất cả chỉ vì sợ ảnh hưởng tới việc bảo lãnh, nhưng thời gian cứ trôi đi không chờ đợi, em phải lo sắp xếp cuộc đời của mình thôi. Bây giờ việc bảo lãnh đã thành công sau bao khó khăn trắc trở nhưng em lại thấy lòng mình nguội lạnh, hững hờ. Em thấy mình vẫn ổn nếu không đi nhưng thấy thương mẹ và em đã bỏ bao công sức lo cho mình, họ sẽ buồn biết bao khi mình từ chối không đi nữa.

Em hãy bàn với vợ, xem hai vợ chồng có đủ nghị lực chịu đựng làm lại từ đầu không? Đây sẽ là cuộc sống của chính vợ chồng em, không mong chờ sự bao bọc chở che của bất cứ ai. Nếu vợ chồng em vẫn chưa thể quyết tâm dứt khoác thì tạm thời đừng thay đổi gì cả, nhà cửa, công việc. Hãy đi giống như đi du lịch thăm mẹ và em, sống thử vài tháng, vài năm, xem mình có thể thích nghi được không. Không quá lạc quan hay bi quan, tự mình đánh giá, cảm nhận, vợ chồng em sẽ có câu trả lời thích hợp.

Chúc vợ chồng em luôn lạc quan, hạnh phúc với những quyết định của chính mình.

-Thuyên Lê:

Tôi biết có nhiều người cũng như em, ngại khó, ngại làm lại từ đầu khi tuổi đã cao. Nhưng sau khi qua Mỹ họ lại thay đổi hẳn. Em cứ qua, vì việc bảo lãnh càng ngày càng khó. Em cứ cầm cái thẻ xanh trong tay đã rồi tính sau. Tôi biết có người cũng từ chối việc định cư, sau năm mười năm, họ làm đơn xin đi du lịch, tha thiết muốn đi để thăm gia đình, thì khi ấy đã muộn màng, tòa lãnh sự nhất định không cho, cứ vào phỏng vấn, họ không thèm hỏi gì cả, chỉ nói về làm hồ sơ lại. Họ ghét là trước đó cho mà không đi, nay xin đi thì sẽ không cho. Có người lại còn năn nỉ gia đình làm lại hồ sơ bảo lãnh lần nữa. Vậy đó, em cứ qua đi biết đâu em thay đổi.

*Vấn đề mới:

Thân gửi cô Nguyệt Nga,

Hôm nay có một chuyện làm tôi nhức đầu quá thể, nhờ cô và độc giả cho tôi ý kiến, rất cám ơn.

Tôi có một cô con gái, năm nay cháu đã 35 tuổi.

Cháu có bạn trai chỉ 30 tuổi, cậu ấy có nghề nghiệp ổn định. Hai cháu quen nhau đã 5 năm, nhiều lần tôi nói: “Con lớn rồi phải nghĩ đến hôn nhân, con gái có thì, còn phải nghĩ đến chuyện sinh con đẻ cái nữa chứ.” Nghe vậy, cháu có bảo là, để cháu sẽ lo. Nhưng chuyện này cứ dậm chân tại chỗ. Ai mà thấy con cái lớn, nhất là con gái, lại không mong con có gia đình yên ổn. Thế mà, dù lòng tôi không nguôi lo lắng, lại không dám thúc hối, đề cập đến nhiều, sợ cháu phiền lòng (!).

Dù biết rằng thời đại mới không như xưa, nhưng tôi vẫn muốn giữ lề thói của gia đình. Tôi nói với cháu: “Yêu nhau thì không ai cấm, nhưng bạn trai của con không nên ở lại chơi khuya quá, 10 giờ thì nên về nhà.” Có lần tối rồi mà người bạn trai của con tôi vẫn chưa chịu về, còn đòi ở lại. Tôi không đồng ý nên mời ra khỏi nhà. Con gái tôi phản ứng: “Con lớn rồi, không phải con nít con thơ mà mẹ cứ quản lý” Tôi nói: “Con lớn rồi thì lấy chồng đi, mẹ không chấp nhận bạn trai chưa kết hôn mà ở lại nhà,” con gái tôi đòi ra riêng.

Thưa cô Nguyệt Nga, tôi thật buồn và không hiểu con cái ở Mỹ nghĩ thế nào. Thật ra lòng tôi cũng không muốn cháu lấy cậu này, vì cậu nhỏ thua con gái tôi đến 5 tuổi. Tuy nhiên thấy con mình yêu nên cũng bỏ qua. Tôi canh cánh bên lòng tương lai của con, lo sợ con sẽ mất hạnh phúc sau này khi sống với người chồng trẻ hơn mình nhiều. Vậy mà nó đâu có hiều, còn làm mình buồn lòng.

Tôi không biết bây giờ phải làm sao cho cháu hiểu nỗi lòng của người mẹ. Tôi có biết là gia đình cậu ta cũng đồng ý, nhưng cuộc tình vẫn dậm chân tại chỗ, hay là cháu chỉ thích: “Hãy cứ là tình nhân”?

Rất cám ơn cô và chúc cô vui khỏe.

Thân ái.

Tags:
Cách làm sạch ngôi nhà của bạn chỉ trong vài phút

Cách làm sạch ngôi nhà của bạn chỉ trong vài phút

Để lãng phí năng lượng ít hơn, bạn có thể sử dụng những lời khuyên này để tiết kiệm thời gian của bạn, và vẫn làm cho ngôi nhà của bạn sạch sẽ.

Tin cùng chuyên mục
Tin mới nhất