Khi già rồi, tôi sẽ tìm một mảnh vườn nhỏ, trước nhà trồng hoa, sau nhà trồng rau, một bữa trà một bữa cơm, cùng một người san sẻ
Khi về già chỉ muốn có một ngôi nhà nho nhỏ, một mảnh vườn nho nhỏ, một người tâm sự, có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo sống đến cuối đời thế là đủ.
09:21 24/07/2023
Khi tôi già, tôi sẽ tìm một vùng quê nhỏ để an dưỡng, trước nhà trồng hoa, sau nhà trồng rau, không có mạng internet, tự mình làm bánh trái, ngâm dưa chua, nuôi một con chó, mỗi ngày đạp xe, tản bộ, hầu như không dùng điện thoại di động, không quấy rầy người khác, cũng không mong bị người khác làm phiền. Già rồi cũng chỉ cần cuộc sống bình yên, một bữa trà, 1 bữa cơm, bữa cháo, một món ăn, và một người bên cạnh đi đến cuối đường.
Bình yên là… khi bạn cảm thấy mình cô đơn nhìn về một phía nào đó, không có ai cả, nhưng bạn biết rằng rồi sẽ có một người nào đó của riêng bạn, đặc biệt đang đứng chờ bạn ở đó.
Bình yên là… ngủ một giấc dài, để khi tỉnh dậy cảm thấy thật nhẹ nhàng, rồi bỗng nhiên quên đi tất cả những gì vừa diễn ra, quên không phải vì nó là những chuyện khó chịu, mà quên là vì mình cần xóa bộ nhớ mỗi ngày, để chừa trống một khoảng không chờ bình yên tìm đến.
Bình yên là… lúc làm được một điều tốt cho một người không quen biết, để thấy mình vẫn còn có ích với cuộc sống. Hay đơn giản chỉ là mình dừng xe lại, tấp vào lề đường mua cho bà cụ bán hàng đã già lắm, mắt đã mờ rồi vẫn không ngơi nghỉ để lo cho đứa cháu.
Bình yên là… lúc nhận sự quan tâm, chăm sóc của một ai đó, cảm giác như mình to lớn đến nhường nào dù chỉ là lúc để sẵn kem đánh răng trên bàn chải và nấu cho họ một bữa cơm trứng chiên giản dị.
Bình yên là… lúc khẽ mở cửa sổ, để gió cuốn đi, sau đó đóng cửa sổ lại vì bụi dữ quá, ho sặc sụa.
Bình yên là… khi không gian vắng lặng, chẳng tiếng còi xe, chỉ có giọng người đàn ông vang lên giữa đêm Đông rét buốt: “Bánh bao đây!!”.
Bình yên là… khi nằm dài giữa bãi biển, ngắm trời đêm thoáng đãng, nghe sóng vỗ ào ạt, chẳng ngâm mình xuống làn nước ấy đâu, chỉ cần hơi thở được hòa vào mùi biển, để cuộc sống thêm mặn mà.
Khi tôi già rồi, tôi sẽ tìm một nơi như vậy, không cần quá xa hoa, không cần quá rộng lớn, một căn phòng, một vườn hoa, trà nhạt cơm đạm, an hưởng chặng đường còn lại, đây mới chính là những tháng ngày hạnh phúc !
Bôn ba xứ người 38 năm, tôi cầm hơn 16 tỷ đồng về quê xây cầu giúp bà con rồi nhận về bài học cay đắng: Làm ơn mắc oán, lòng người thật khó đoán!
Đổ công sức và tiền bạc ra để giúp xóm làng “đổi mới”, không ngờ điều người đàn ông Trung Quốc nhận về là những lời phán xét, soi mói.