Tôi Đi Thi Quốc Tịch
Với những người đã có quốc tịch thì bài viết này sẽ rất thừa nhưng với những ai đang chuẩn bị đi thi và sẽ đi thi sau này có lẽ sẽ có chút gì đó để tham khảo.
10:09 17/05/2023
Trước khi nộp đơn, tôi cũng có tham khảo cả trên mạng lẫn những người quen sống cùng tiểu bang, hầu hết họ nói rằng họ chỉ phải đợi khoảng 4 tháng từ khi nộp đơn là được phỏng vậ́n. Tôi đinh ninh là vậy nên tôi tính toán thời gian và nộp hồ sơ để tránh ngày phỏng vấn trùng với thời gian thi ở trường. Nhưng, trời không chìu lòng người. Có lẽ dưới thời Trump, mọi người ai cũng lo kiếm cái quốc tịch Mỹ nên thời gian tôi phải đợi lâu hơn bình thường.
Rồi cũng đến ngày tôi nhận thư mời phỏng vậ́n. Nhưng thật không may cho tôi, ngày phỏng vấn lại rơi trúng vào ngày tôi thi học kỳ. Thế là tôi phải “vác” cái đơn lên gặp giáo sư của môn thi buổi chiều và “tỉ tê” với bà ấy xem có thể cho tôi thi ngày khác được không. Giáo sư của tôi là người rất hiểu chuyện và nhuần nhuyễn nên bà đồng ý cho tôi làm bài thi online.
Sáng ngày đi thi, tôi thức dậy lúc 6h. Tập yoga và chuẩn bị xong mọi thứ, nhìn đồng hồ vẫn còn dư 10 phút, sẵn cây đàn gân bên, tôi ngồi xuống và chơi bài “Ode to Joy” để lấy tinh thần. Hôm đó tôi có tài xế riêng. Chồng tình nguyện đưa tôi đi vì anh biết tôi phải thi cử cả ngày rất căng thẳng, và anh không muốn tôi có thời gian nghỉ ngơi giữa các giờ thi. Chúng tôi ra khỏi nhà lúc 7:30am. Chồng đưa tôi tới trường sau đó anh đến công ty. Tôi thi hai môn buổi sáng, môn cuối tôi làm bài xong sớm được nửa tiếng. Tôi gọ̣i cho chồng, anh đến đón tôi và không quên mua cho tôi ít đồ ăn nhẹ lót dạ.
Tôi đến văn phòng của USCIS sớm hơn giờ hẹn đến 45 phút. Vừa vào đến cửa đã thấy anh nhân viên kiểm tra an ninh đến đón lấy thư mời phỏng vấn tôi cầm sẵn trên tay và hỏi: em có mang theo súng ống, dao kéo, lựu đạn gì không? Anh nghĩ là không phải không? Anh này vui quá, vừa hỏi vừa trả lời luôn. Sau khi làm xong thủ tục kiểm tra an ninh, tôi xếp hàng ở quầy tiếp tân để nhận số. Nhận số xong tôi ngồi đợi.
Trong thời gian ngồi đợi, tôi tha hồ quan sát thiện hạ xung quanh. Trước mặt tôi là một dãy văn phòng mở gồm 5 ô cửa, ở đó có 3 cặp đang được phỏng vấn, tôi đoán là họ đang phỏng vấn xin thẻ xanh. Tôi tự hỏi không biết tôi sẽ được phỏng vấn ở đâu? Ngồi khoảng 10 phút thì tôi nghe số J68 được gọi và mời đi về hướng cuối hành lang, tôi nhìn theo thì thấy ở đó có sẵn một viên chức USCIS đang đợi để đưa người thi vào trong. Lúc này tôi tập trung vào hướng cuối hành lang. Một anh chàng da đen từ đó đi ra, khuôn mặt trông không thể nào “tối” hơn được nữa vì màu da và vì cả cảm xúc. Sau đó thì tôi biết anh chàng này rớt. Thêm một người nữa đi ra, anh này da trắng nhưng trông nét mặt cũng chẳng “sáng sủa” gì hơn, kết quả rớt luôn vì viết sai cả ba câu ở phần thi viết.
Giờ hẹn đã đến. Tôi trong tư thế sẵn sàng và tiếng loa gọi xin mời số J79. Tôi đi về phía hành lang đã thấy cô nhân viên USICS đứng đợi sẵn. Tôi mỉm cười với cô từ xa. Khi đến gần tôi nói lời chào và đưa cho cô thư mời phỏng vấn tôi cầm sẵn trên tay. Sau khi đã kiểm tra lại thông tin, cô ấy nói tôi đi theo cô ấy. Trên đườn cùng đi về phòng phỏng vấn, cô ấy hỏi tôi một vài câu hỏi, tôi biết đây vừa là trò chuyện vừa để kiểm tra khả năng tiếng Anh của người đi thi:
-
Hôm nay thời tiết thế nào?
-
Từ nhà em đến đây có xa không?
-
Em đến một mình hay với ai?
-
Em có hồi hộp không
-
Hôm nay trong em đẹp quá!
Tôi nói lời cảm ơn và cũng khen cô có cái áo khoác dễ thương quá. Được khen tôi nghe khoai khoái nhưng cũng tự nói với bản thân “thôi xuống đi, tỉnh lại vì ngươi còn cả một “cuộc chiến” phía trước.”
Vào đến phòng, sau khi tuyên thệ xong, “cuộc chiến” của tôi bắt đầu. Cô hỏi tôi tất cả các câu hỏi tôi đã khai trong đơn N-400. Sau phần trả lời các câu hỏi trong đơn là đến phần thi 100 câu hỏi về lịch sử và chính phủ. Phần này có 10 nhưng cô hỏi tôi đến câu thứ 6 và cô dừng vì tôi trả lời đúng hết cả 6 câu. Sau phần này là phần thi viết và đọc. Tôi đọc một câu xong và sau đó viết một câu và cô nói phần thi của tôi đã xong. Nhưng, cô muốn xác nhận lại một lần nữa trước khi cô nhập dữ liệu vào máy. Cô lại hỏi tôi lại một lần nữa một số câu hỏi trong đơn N-400 nhưng theo một cách khác, hỏi được khoảng 5 câu là cô dừng. Trong số này có câu hỏi về ngày tháng năm sinh của tôi. Cô hỏi tôi có chắc là tôi sinh năm 76 không vì trong tôi quá trẻ so với tuổi 41. Dĩ nhiên tôi trả lời là chắc. (tôi đã tự hỏi sao cô ấy lại quan tâm quá nhiều đến năm sinh của tôi, cô ấy nghĩ tôi đi thi giùm cho ai chăng?)
Sau khi đã nhập xong thông tin vào máy tính, cô bắt tay tôi, nói lời chúc mừng kèm theo một nụ cười tươi hết cỡ và nói: em sẽ là một công dân tuyệt vời của nước Mỹ.
Trên đường đưa tôi trở ra ngoài, cô hỏi tôi trước đây ở VN có học tiếng Anh không vì cô khen tiếng Anh của tôi quá giỏi. Nghe khen tôi lại cứ như bay “lơ lửng” trên mây. Hehe. (thêm một lần nữa, tôi thấy quyết định chọn Anh văn làm chuyên ngành khi học đại học ở VN là quyết định đúng).
Ra đến bên ngoài, anh nhân viên kiểm tra an ninh nói, nhìn em là biết em đậu rồi, phải vậy không? Rồi anh nói lời chúc mừng tôi.
Giấc mơ Mỹ đang sắp thành thật, (nói cho ngày hôm đó thôi, chứ giờ tôi đã là công dân Mỹ rồi) chỉ đợi ngày tuyên thệ nữa thôi. Tôi nghe lòng lâng lâng. Ngẫu hứng lên thế là tôi nói chồng đưa tôi đi mua cây và hoa. Chiều về, chồng đãi tôi bữa tối ở Red Lobster.
Ngày của tôi chưa hết. Tôi còn phải trả nợ bài thi online vào buổi tối. Làm bài thi xong tôi lên giường là một giấc đến 8h sáng hôm sau. Tỉnh dậy, tôi biết tôi vẫn còn “sống sót” sau một ngày dài thi cử. Một ngày dài đầy căng thẳng nhưng kết quả tôi nhận rất xứng đáng.
By Nguyen Karaba
Sau vụ ly hôn nghìn tỷ với “vua cà phê”, bà Lê Hoàng Diệp Thảo giờ ra sao: Nhan sắc thăng hạng, sống kín tiếng nhưng chăm làm 1 việc được lòng cư dân mạng
Sau một thời gian dài “đường ai nấy đi”với Đặng Lê Nguyên Vũ, cuộc sống của nữ doanh nhân quê Gia Lai có nhiều thay đổi bất ngờ.